Thơ tưởng nhớ đồng bào chết trong nạn đói Ất Dậu 1945.
Hôm nay trở lại Thái Bình
Tôi về thăm lại đất lành quê tôi
Ất Dậu sáu chục năm rồi
Đau thương mất mát ai người dễ quên
Người đi quên cả ưu phiền
Quên lời chăn chối ước nguyền mai sau
Người đi nữa, đi về đâu
Đường gần nhưng chẳng khi nao trở về
Nằm góc ruộng hay chân đê
Liệu người còn nhớ đường về hay không
Đói ăn rét mướt lạnh lùng
Chết không ván liệm phập phồng chiếu manh
Không hương không nến không đèn
Lo le bó đuốc đốt lên tiễn hồn
Chờ đêm thanh vắng mới chôn
Sợ hàng xóm biết tiếng đồn không hay
Trời cao có thấu cảnh này
Quê tôi chết đói đến nay vắng người
Thu về lác đác lá rơi
Không người nhặt lá không người làm thơ
Người đi đi đến bao giờ
Quê hương vẫn đợi vẫn chờ chúng ta
Còn ai xin hãy trở về
Nhớ mang hơi ấm tình quê hương mình
Thái Bình ơi, ơi Thái Bình
Quê hương vạn cổ của mình của ta
Bao năm xa bạn xa nhà
Nhớ về vũ hội đường ra Chợ Chùa
Đi nửa đường ra Cầu Cọi
Nước lững lờ nước dội màu nâu
Người xưa dù ở nơi đâu
Tìm về quê mẹ hát câu sum vầy
Tháng ba Ất Dậu năm nay
Bao nhiêu đám giỗ bao người buồn thương
Quên đi năm tháng đoạn trường
Trở về xây dựng quê hương đẹp giàu
Các bạn ơi hãy mau mau
Tuổi cao hay thấp mau mau trở về
Về thăm góc ruộng chân đê
Và cùng nhau hãy đi về thắp hương.
Cầu cho tất cả linh hồn
Khi xưa bạc phận xin đừng trách ai
Bạn ơi hàng triệu con người
Ra đi tất tưởi không lời biệt ly.
Ra đi không hẹn ngày về
Vì ba bọn giặc viếng quê hương mình
Giặc đói, giặc dốt, xâm lăng
Gây bao tang tóc cơ hàn khắp nơi
Hòa bình thống nhất nước rồi
Trẻ già đều nở nụ cười trên môi
Buồn thương cũng khép lại rồi
Nhìn về phía trước người người cùng nhau
Quên đi nghèo đói thảm sầu
Quê hương nay đã đổi màu xanh tươi
Mẹ già luôn nở nụ cười
Trẻ thơ đon đả yên vui đến trường
Ba miền Nam Bắc giao thương
Chính sách mở cửa dọn đường tiến lên
Khách vô tuy họ nhiều tiền
Danh dự Tổ quốc cổ truyền nước ta
Không vì một số Đô La
Để cho cỏ dại lấn qua bông hồng
Đành rằng dựng vợ gả chồng
Vợ là em bé chồng ông ngoại già
Ôi mai mối, ôi Đô La
Giờ này không biết mẹ cha nghĩ gì?
Phần con nuốt lệ ra đi
Liệu rồi đây có ngày về hay không.
Thế là phận gái má hồng
Bỏ quê vạn dặm lấy ông Tàu già
Năm qua, tháng qua, ngày qua
Thời gian đăng đẳng vẫn là thời gian
Đừng mê hai tiếng Đài Loan
Để quên bổn phận gái ngoan vợ hiền
Đừng buồn các bạn thanh niên
Để cho cha mẹ học thêm chữ tình
Cho dù số phận điêu linh
Nhưng rồi mình vẫn có tình có đôi
Xa quê sáu chục năm rồi
Hôm nay trở lại bồi hồi xót thương
Xót thương nhưng vẫn thấy mừng
Gái quê tôi vẫn một lòng sắt son
Dù nghèo danh dự vẫn còn
Đói no nhưng vẫn sắt son một lòng
Luôn luôn là những bông hồng
Không để cỏ dại mọc chồng lên hoa
Và ta vẫn tắm ao ta
Đừng để nước lợ nó pha thêm vào
Đói no cực khổ đã từng
Xin đừng bán rẻ tình thương con mình
Hôm nay trở lại Thái Bình
Cho tôi hồi tưởng sự tình năm xưa
Từ ngày khăn gói gió đưa
Hôm nay trở lại tuổi vừa bẩy mươi
Bao năm lưu lạc xứ người
Nay về hoan hỷ nụ cười trên môi.
Nguyễn Văn Chung