Sen vàng nở ngát đài hoa.
Bùn nâu cam phận mẹ già tấm thân.
Hương sen ngát vẹn mười phân.
Hoa lòng như nguyện tay nâng ngang mày.
Sư
ông Khai Đức có con mắt tinh anh cùng bước đi của loài mèo. Một tay
chống cây gậy trúc, một tay giữ quai chiếc túi vải màu vàng do được
nhuộm bằng củ nghệ, ông nhảy từ bậc đá này sang hòn đá khác. Đoạn đường
từ An Kỳ Sinh lên chùa Đồng lô nhô những tảng đá mồ côi. Và cho dù mỗi
ngày có hàng ngàn lượt bước chân chà qua nhưng những tảng đá mồ côi
vẫn trơn lì.
Xuân qua, Hạ đến, Thu về, Đông tàn, cứ thế bốn mùa trôi một cách vô tình và con người cũng vô tình buông trôi đời mình theo giòng sống nghiệp định...
Mỗi năm cứ độ thu về, tiếng chuông buồn da diết, trên cành cây khô trụi lá, ve sầu rỉ rả giọng ai oán thê lương như đa mang, như chất chứa nổi niềm trong cô tịch, chừng âm ba đồng vọng. Đó có phải chăng tiếng lòng từ muôn thuở của thế nhân đang chìm đắm giữa dòng đời sinh diệt...
Trong căn phòng hẹp trên lầu một, hằng ngày là lớp học cho khóa sinh trường Huấn Luyện Giảng Sư do HT Huyền Vi đảm trách, hôm ấy Phật tử tổ chức cài hoa nhân mùa Vu Lan...
Thu Thủy cầm những tờ giấy bạc mới ken, chàng thanh niên lịch sự đưa cho nàng, gọi là phụ giúp gia cảnh khó khăn, nàng ngần ngại nhưng rồi cũng phải nhận trước sự nài ép của anh ta...
Trong quá trình thực hiện các tập phim “Những nẻo đường của đức Phật Thích Ca”, tại các thánh tích ở Ấn Độ và Nepal, đoàn làm phim chuyện mục “Thế giới nghệ thuật” của Đài Truyền hình Việt Nam không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên,
Vô tình lá rụng trên sân vô tình người đã ngại ngùng nhăt lên vô tình gió thổi hững hờ...
Các tin đã đăng: