(ảnh: Minh Chi, Văn nghệ, Học Viện PGVN tại Hà Nội)
Em mười lăm đời trong veo như nắng .
Ngồi cạnh ta ngơ ngác như sóc nâu .
Tóc thả dài sợi đen pha sợi nắng ..
Thoảng quanh đây - hương bồ kết gội đầu !
Ta biết rõ những gì ta dành dụm
Sẽ trao em vào một sáng mùa xuân.
Là ý thơ có sắc màu cung bậc
Nên tâm linh cũng màu nhiệm vô ngần!
Mai ta đến thăm Ni sư chùa cổ.
Bóng áo nâu - lòng hạnh nguyện an vui.
Cõi trần thế - ta dừng đây em nhé !
Nếu bước thêm - lòng hụt hẫng, ngậm ngùi!
Cứ như thế ! Em vẫn là chú sóc .
Tâm hồn nhiên – anh gọi là sóc nâu .
Đến mùa xuân em đi tìm hạt dẻ.
Còn riêng anh ..tham khảo cõi nhiệm màu .!
Thích Đức Tĩnh