Tư liệu
Mưa ngoài hiên
02/01/2009 15:14 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng

http://phatgiao.vn/images/news/sapa.jpg
(Mưa Sapa, ảnh: Uyên Đại Hải)

Gió rít lên từng cơn. Mưa đổ xuống mái tôn mỗi lúc một nhiều. Hai cánh cửa sổ tự động khép lại thật mạnh, tấm lịch treo tường rơi xuống đất.

Tôi cúi xuống nhặt để lên chiếc bàn con, xé đi một tờ, rồi ra cửa đứng xem mưa, nhưng chỉ vài phút tôi đã không chịu nổi những hạt mưa lớn bằng những hạt đậu vã vào mặt, cùng những luồng gió mạnh.

Tôi bước vào, đóng cửa lại, cất tiếng hát vài đoạn nhạc của Phạm Duy, nhưng tiếng gió rít cùng tiếng nước mưa đánh át đi.

Chiếc đồng hồ treo tường vang lên 5 tiếng. Tôi nhớ tới chiếc đồng hồ bà tôi mua xưa kia.

Cứ 5 giờ chiều là bà tôi bắt tôi đi lễ chùa.

Tuy tới chùa, nhưng tôi có tụng kinh bao giờ đâu! Bởi tôi còn nhỏ, vả lại tôi còn ham chơi! Khi bà tôi vào chùa thì tôi ra vườn xem hồ cá, xem vườn hoa.

Cho tới bây giờ tôi chỉ còn nhớ mang máng những ngọn tháp cao, bà tôi kể là trong đó có xương của Hòa thượng sáng lập ngôi chùa này cùng vườn hoa, hồ cá và pho tượng Phật khổng lồ ở giữa chùa.

Thường thì tôi thích đến bên gác chuông để nghe chú tiểu rung chuông. Tôi thích nghe tiếng chuông rung thật mạnh dập vào màng tai tôi.

Bây giờ tôi đã lớn, đôi khi trí thức bừng sáng tôi nhớ lại tiếng chuông xưa. Tiếng chuông đã ghi lại trong tôi kỷ niệm thơ ấu.

Tôi đẩy cánh cửa sổ ra, cho mưa gió tạt vào. Xa xa, tôi nghe có tiếng chuông văng vẳng. Tôi bước ra sân. Khi không còn tiếng chuông vang trong óc tôi nữa, tôi rờ thân thể thì ướt sủng những nước mưa.

Tôi về đây đã 1 tuần. Mẹ tôi bảo con ở đây với mẹ nửa tháng cho lại người, con gầy quá. Vả lại, ở đây chủ nhật này đi lễ chùa trên núi với mẹ. Chùa có chuông lớn lắm.

-          Chuông lớn không mẹ? Tôi hỏi

-          Lớn lắm! Mẹ tôi nói, lớn bằng chuông chùa làng ta xưa.

Tôi cười:

-          Thế thì con thích quá!

Tôi tỏ vẻ bằng lòng.

Tiếng chuông đối với tôi là một thông cảm tôi không coi tiếng chuông là một đối tượng, nhưng là bạn thân. Tiếng chuông gợi cho tôi kỷ niệm, tiếng chuông hiền hòa, khiêm nhường đã nói lên một nhận thức, một cách chấp nhận trong tôi.

Tôi đang vớ vẩn trong ý nghĩ, Bích bơ hai tay bịt mắt tôi, rồi cười khanh khách.

-          Thôi anh biết rồi, bỏ anh ra! Tôi nói.

-          Ai nào? Ai nào?

-          Còn lạ gì nữa.

-          Mà ai mới được chứ?

-          Bích, đúng chưa?

Nàng buông hai tay ra, rồi cười sặc sụa. Tôi hoa cả mắt.

Chúng tôi nhìn nhau cười.

Bên ngoài vẫn mưa, gió vẫn rít!

(Bích Trang, Đuốc Tuệ 1964)
(Vi tính: Quỳnh Như)

» Ảnh đẹp
» Liên kết website
Search
» Từ điển Online
Từ cần tra:
Tra theo từ điển:
» Âm lịch