Một
cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm người cha đưa một túi đinh
và nói với cậu bé rằng mỗi khi con nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau
nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày
đầu tiên cậu bé đã đóng rất nhiều đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần
cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số đinh đóng lên hàng rào
mỗi ngày một ít đi. Rồi cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình
thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đă
không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu
hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào nếu một ngày cậu không hề nổi
giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày
lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé tìm cha mình báo rằng
không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đứng
bên hàng rào và ông nói với cậu rằng: “Con đã làm rất tốt. Nhưng hãy
nhìn nhữmg lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa
rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống
như những lỗ đinh này, để lại những vết thương trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói bao nhiêu lần xin lỗi đi nữa, vết thương đó vẫn
còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như vết thương thể xác
vậy...”.
Lời
cha dạy thật là thâm thúy, cậu bé chừng như đã hiểu ra được tai hại của
cơn giận. Từ đó về sau cậu bé trở nên hiền lành dễ thương khiến mọi
người vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi tâm tính của cậu.
(Kể theo “Học làm người”)
Lê Đàn
Nguồn: Báo Giác Ngộ số 457
(vi tính: phatphap.wordpress.com)