Quan điểm phủ nhận về một đấng toàn năng và vĩnh cửu đã được
thể hiện trong kinh tạng Phật giáo Pali cũng như kinh tạng Phật giáo
Mahayana. Thái độ của Phật giáo đối với các khái niệm và ý tưởng về đấng
sáng tạo và các vị thần được cho là ý niệm hão huyền, không mang lại
hạnh phúc thực sự cho con người, không phù hợp với giáo lý của đức Phật
vốn lấy con người làm đối tượng cao nhất trong việc giải quyết những nỗi
khổ đau đang hiện hữu.
Thật ra
đức Phật không có bất cứ nguyên tắc chung nào để dạy chúng ta, ngoài con đường
Trung đạo duyên khởi; nhằm giải thoát mọi vướng mắc khổ đau trong cuộc sống của
chúng ta. Nhưng ngay chính bản thân con đường này cũng chỉ là một phương tiện.
Do đó, mọi nguyên tắc đối trị mọi căn cơ để đưa chúng sanh đến giải thoát khổ
đau phiền não, thì chính chúng là con đường trung đạo.
Đức Phật khám phá lý nhân quả, vô thường, duyên sinh, cuối
cùng đạt đến chỗ siêu nhiên, tức phi thiện phi ác, là cảnh giới của
người giải thoát. Đến với Đạo Phật, học hiểu đạo lý để chuyển hóa bản
thân, bớt những đắm nhiễm, đam mê vật chất.
Con người ta bị trôi lăn trong luân hồi cũng vì tạo tác những
nghiệp ác, những nghiệp ấy do từ hành động (thân), lời nói (khẩu), và
tưởng nghĩ (ý) mà sanh ra; để diệt trừ những nghiệp ác, đức Phật có nói
Kinh Mười Điều Thiện (Thập Thiện Nghiệp Đạo Kinh), nó là muôn gốc lành,
sẽ được thân tướng tốt đẹp, ở cõi thanh tịnh trang nghiêm, thành tựu
viên mãn.
Mùa Vu lan lại trở về, gợi nhắc chúng ta nhớ đến tình thương vô bờ bến của cha mẹ đã dành cho mình. Và đối với người Việt Nam, hiếu thảo là truyền thống quý báu được đặt lên hàng đầu. Tất cả chúng ta đều nhớ như in bài học vỡ lòng đã được dạy dỗ từ tấm bé:
Trong
tâm thức mỗi người dân Việt Nam lễ Vu Lan (nhằm ngày 15/7 âm lịch) từ
lâu đã thành một ngày trọng đại, không thể thiếu được trong hệ thống
các hoạt động văn hóa tâm linh nói chung, văn hoá Phật giáo nói riêng.
Chính vì vậy, trong bài viết này người viết xin được lần lượt đi vào
giải quyết hai vấn đề đó là: Nguồn gốc và ý nghĩa giáo dục của lễ Vu
Lan.
Khóa
tu Phật thất lần đầu tiên được tổ chức tại chùa Hoằng Pháp từ ngày 2/ 5
đến 9/ 5/ 1999 (17/ 3 đến 24/ 3 Kỷ Mão) với số lượng 68 Phật tử tham
dự. Đến nay là khóa thứ 6 được tổ chức từ ngày 17/ 9 đến 24/ 9/ 2000
(20/ 8 đến 27/ 8 Canh Thìn) với số lượng Phật tử tham dự là 313 vị. Đây
là một mô hình tổ chức khá mới lạ, nên dù đã mở được 6 khóa tu, và số
Phật tử đến tham dự ngày càng đông, nhưng vẫn có nhiều người chưa hiểu
rõ được về ý nghĩa của khóa tu.
Lý
tưởng A-la-hán thường được xem là lý tưởng dẫn đạo cho Phật giáo Nguyên Thủy và
lý tưởng Bồ tát là lý tưởng dẫn đạo của Phật giáo Đại Thừa. Nhận định này
không hoàn toàn đúng, vì truyền thống Nguyên Thủy đã thể nhập lý tưởng Bồ tát
trong giáo lý cơ bản và như vậy đã công nhận giá trị của quả vị A-la-hán và quả
vị Phật đều là hạnh nguyện tu tập của người xuất gia.
Không biết tự bao giờ, Trà trở thành thân quen trong nếp sống
Thiền gia Phật Giáo Bắc Truyền, rồi trà thành một phần văn hóa của Phật
Giáo, pháp tu của Đạo Thiền, một phương pháp thưởng thức, yêu mến thiên
nhiên, chỉ có bạn trà trong Thiền lâm mới có thể liễu được, một nét văn
hóa ẩm thực, thể hiện sự thanh cao, hòa nhã, thanh tịnh đủ tính nết
thiền, của những con người "Thế ngoại đào viên".
Các tin đã đăng:
|