(Cảnh Đại học Phật giáo cổ Nalanda)
Là
người ai cũng cần có tình thương: Thương và được thương đó như một nhu
cầu hạnh phúc mà mọi người ai cũng tìm kiếm trên suốt hành trình sống
của mình. Đứa trẻ mới sinh ôm bầu vú mẹ bú say sưa, đó là tình thương
đầu tiên con người dành cho chính mình và cho mẹ. Đó cũng là tình
thương đầu tiên một con người sinh ra được nhận.
Tất
nhiên cũng có những người mới sinh ra đã phải chịu cảnh mất mát, thiếu
tình thương thiêng liêng và cao quý của mẹ nhưng chắc chắn sẽ lại được
đón nhận một tình thương khác từ ai đó là người thân hoặc đồng loại. Có
thế mới lớn khôn được, nếu không thì sẽ chết. Thiếu tình thương thì ta
sẽ chết, cái chết của thân thể hao mòn, bị hủy hoại vì không ai quan
tâm tới mình lúc mình là đứa trẻ bé bỏng. Còn khi lớn, nếu thiếu tình
thương hoặc hiểu biết về tình thương không đúng hay nhận được một thứ
tình thương không trên tinh thần hiểu biết con người ta cũng chết - cái
chết của tinh thần đau đớn, của sự cô đơn, của những tâm sự kiểu như:
Chẳng có ai hiểu mình, chán đời và không thiết sống!
Quả
thật, có những người luôn tự đưa mình vào đường cùng trong khi bản chất
của cuộc sống không có con đường cùng mà chỉ có nhữug ranh giới. Tự đưa
mình vào đường cùng khi ta cắt đứt mọi ngọn nguồn của yêu thương mà
cuộc sống dành cho ta. Và người này nhìn đâu
cũng thấy giả dối và xảo trá, không ai thương, không ai quan tâm... Từ
cái biết sai lầm này đã làm cho người ấy đau khổ, chán đời, ghét người,
dễ làm đau lòng người khác và cũng dễ hủy hoại chính mình. Điều đó thật
là nguy hiểm! Vì vậy, cuộc sống luôn là những con đường dẫn đến một nơi
nào đó mà nếu chịu khó đi, chịu khó quan sát thì ta sẽ thấy mình đáng
yêu, đời cũng đáng yêu và chắc chắn một điều là có ai đó cũng thương
mình. Hạnh phúc khi được thương cho ta sợi dây nối với cộng đồng để
mình mở lòng và trân trọng từng phút giây đang sống, được sống...
Nhưng,
nếu chỉ bám víu vào mệnh đề được thương để sống thì cuộc đời chỉ là
chuỗi những ngày đi tìm, kiếm và lao chen mệt nhọc. Dừng lại để ngắm
nhìn cuộc sống quanh mình, để mỉm cười với một ai đó mà mình gặp trên
đường bằng tình thương và sự chia sẻ chân thành. Dừng lại để lắng nghe
người thương, người thân, người bạn của mình để thương và hành xử đúng,
chân thành trong cái tình thương mà mình dành dụm, vun vén. Dừng lại để
không phải chỉ có trách móc người nào đó thương mà không hiểu mình để
biết rằng tình thương của người ấy là thật và từ đó làm cho họ hiểu
mình hơn. Nếu không có những phút giây dừng lại để lắng nghe, để hiểu
người mình thương cũng như bản chất của tình thương mà mình đang muốn
xây dựng thì có khi ta sẽ làm cho người ta thương mệt mỏi, sẽ có lúc ta
làm khổ chính mình và người mình thương. Mệnh đề này được minh chứng
rất nhanh khi ta ép ai đó ăn canh chua mà không biết người ta đau bao
tử, há như thế là hại người ta và đang làm khổ mình vì sau khi ấy người
ta bệnh, mình sẽ lo?
Bản
chất của sự sống và mọi việc trên đời này đều theo một chuỗi với những
hệ quả liên đới nhau, vì vậy một khi ta nhân danh cái gì đó để nghĩ,
nói và làm thì phải hết sức cẩn thận và cân nhắc. Nhất là khi ta nhân
dành tình thương để làm bởi tình thương là cái Thiện nên phải làm một
cách Chân chính để mang lại cái Đẹp cho cuộc đời. Nếu nhân danh tình
thương mà không hành xử đúng hoặc mang lại khổ đau thì chúng ta sẽ bị
tổn thương, sẽ làm người khác tổn thương, mất lòng tin vào cái thiện
trong cuộc đời. Một khi cái thiện bị mai một trong con người thì chắc
chắn người ấy sẽ không sống chân chính, sẽ làm cuộc đời bị tổn thương,
sẽ tổn thương chính mình... Biết điều đó để chúng ta sống với tình
thương có hiểu biết!
Lưu Đình Long
Nguồn: Báo Giác Ngộ
(Vi tính: phatphap.wordpress.com )