Có một doanh nhân quyết định dùng mười mấy tỷ đồng xây dựng tịnh thất với mục đích duy nhất: để tu học và khuyến tấn mọi người cùng tu. Người doanh nhân – Phật tử ấy là anh Nguyễn
Văn Lợi – Pháp danh Minh Lộc. Giám đốc công ty May túi xách Tân La Sài
Gòn. Tịnh thất lấy tên Minh Lộc ở số 56-58 đường 7A, khu dân cư An Lạc,
Bình Trị Đông B, Q.Bình Tân, TP.HCM
Ước mơ thời áo vũ cơ hàn
Năm 24 tuổi, Nguyễn
Văn Lợi đã quyết định vào chùa tập tu, học Phật với tâm niệm “đi trên
con đường chân chính mà Đức Phật đã dạy”. Và anh Lợi đã vào chùa Pháp
Vỡ (Nhà Bè) làm công quả và được Ni sư trụ trì dạy bảo, dắt dìu tụng
kinh, niệm Phật... Gần hai năm công quả, anh được Ni sư đưa về chùa
Giác Huệ (Q.7) quy y, học đạo với Hòa thượng Viên Giác. Thế nhưng nhân
duyên rong ruổi khiến anh không được tiếp tục đi trên con đường của một
người tu. Lý do là hoàn cảnh gia đình quá cơ cực anh phải trở ra để cán
đáng việc nhà. Nghịch duyên bước đầu ấy không đánh gục lý tưởng tu hành
của Nguyễn Văn Lợi mà càng làm anh quyết tâm hơn. Vừa học, vừa nuôi dưỡng tâm Bồ đề của mình lớn dần trong gian khó. Cho đến khi Nguyễn
Văn Lợi đường đường trở thành một Giám đốc của công ty (từ năm 1998) ,
nhưng tâm Bồ đề ngày nào vẫn “cháy” trong anh. Và cứ thế, nghĩ là làm,
anh đã quyết định xây dựng tịnh thất để thực hiện tâm niệm mà mình đã
ấp ủ từ lâu: Xây dựng Tam bảo, góp phần hoằng truyền giáo pháp của Như Lai.
Không
dừng lại ở đó, anh Minh Lộc còn mong rằng đây sẽ trở thành nơi để nhiều
người đến nghe pháp, tụng kinh khi anh có dịp thỉnh quý Hòa thượng,
Thượng tọa có tâm, có đức độ về giảng
dạy giáo pháp. Với anh, tâm nguyện còn là: “Có thể ba năm nữa tôi cũng
sẽ lui về không làm gì thêm nữa, không bon chen nữa để chuyên tâm với
kinh kệ và chia sẻ Phật pháp với những ai có duyên với mình”. Nghĩ đến
điều đó bởi vì theo anh Minh Lộc: “Tiền thì ai cũng cần nhưng nó chỉ là
phương tiện, còn quá bon chen vì nó thì mình sẽ bị kẹt lại biến đến khi
nào mới vượt thoát khỏi sinh tử luân hồi?".
Cùng nhau tu tập...
Là giám đốc, ở cương vị ông chủ, anh Nguyễn
Văn Lợi có khoảng 500 công nhân, anh luôn đối đãi với họ bằng tình anh
em, chú cháu. Có những em ở quê xa, nhà nghèo lên làm công nhân anh đã
đưa về cưu mang và hướng dẫn cho các em phương pháp niệm Phật, công
phu... Đến thăm tịnh thất Minh Lộc vào lúc 19g hàng ngày ai cũng sẽ cảm
được không khí và nghe được âm thanh thiền vị, thanh tịnh của đạo
tràng. Tiếng kinh kệ cùng công phu thực tập những nội quy của chùa đã
giúp nhiều em là công nhân hiền và ngoan lên. Cách chào đầy cung kính
khi có khách, cách đi đứng nhẹ nhàng của các bạn trẻ là công nhân ở
tịnh thất Minh Lộc cho chúng tôi một cảm nhận rất riêng về hình ảnh của
những người công nhân. Sự khác biệt ấy cớ lẽ nhờ vào sự dụng công thực
tập của các bạn dưới sự hướng dẫn của anh Minh Lộc.
Đến
bây giờ, dù chưa phải là đã hết khó khăn nhưng làm được một nơi như thế
này để Phật tử gần xa biết đến và về tu tập đồng thời cũng là nơi để
tôi được cùng tu tập với những người mà tôi có duyên đã là một “sự mầu
nhiệm”. Với tâm niệm ấy anh Minh Lộc đã luôn luôn phát nguyện rằng sẽ
cố gắng để làm cho nơi này thành nơi thanh tịnh, mang được năng lượng
từ bi, hiểu biết đến với nhiều người. Đồng thời anh còn mơ ước Tịnh
thất Minh Lộc sẽ trở thành nơi giúp cho các thanh niên Phật tử trẻ hữu
duyên học tu, làm việc tốt để thoát nghèo, góp phần xây dựng đất nước.
Đó cũng là một cách đầu tư - mà theo người viết là sự đầu tư tâm linh,
góp phần hoằng dương giáo pháp Phật đà, quả thật là một công đức lớn.
Chúc Thiệu
Nguồn: Báo Giác Ngộ số 453
(Vi tính: phatphap.wordpress.com )