Đã hơn hai năm rồi tôi không gặp cha, nhưng tôi không thể quên được hình ảnh đôi vai của cha.
Mùa
đông năm đó, bà từ trần và cha cũng bị mất công việc làm. Hoạ không chỉ
một mà hai! Lo tang lễ bà xong, ba phải lên Nam Kinh để tìm việc, còn
tôi thì lên Bắc Kinh để học, chúng tôi cùng đồng hành.
Lúc đến Nam Kinh, có mấy người bạn đến cùng đi dạo vài dòng, tôi ở lại đó một ngày. Sáng hôm sau tôi qua sông ra cửa khẩu , để
trưa lên xe đến Bắc kinh. Cha vì bận công việc nên không đưa tôi được
mà nhờ một người quen đưa tôi đi. Cha dặn dò người này rất kỷ nhưng
cuối cùng thì cha cũng không an tâm, người mà ba nhờ thì cứ ngần ngại
không dám nói ra điều này cho tôi biết. Lúc đó tôi đã 20 tuổi rồi, Bắc
Kinh cũng đã đi lại vài ba lần, nên cũng không có gì lo ngại. Cha ngập
ngừng một hồi rồi cuối cùng đã quyết định đích thân đưa tôi. Tôi thưa
cha mấy lần là không cần phải thế nhưng cha nói: “đừng ngại, để họ đi
không tốt!”.
Chúng
tôi qua sông, tiến vào bến xe, tôi vào mua vé, cha đứng giữ hành lý.
Hành lý quá nhiều, họ bảo phải mua vé gửi hành lý,cha lại phải cực khổ
một phen xin họ giảm giá. Lúc đó tôi thật là thông minh, e rằng cha nói
không nhã nhặn lắm sẽ không được họ giúp đở,nhưng không ngờ họ đã đồng
ý và đưa tôi lên xe. Cha dẫn tôi vào chổ ghế sát thành xe để dựa và
trãi một chiếc áo len để tôi ngồi cho êm. Cha dặn tôi “trên đường đi
phải cẩn thận, ban đêm nên cảnh giác,xem chừng chớ để gió lạnh. Cha lại
dặn dò người tài xế chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy buồn cười, vì họ chỉ
biết có tiền, nhờ họ cũng uổng công. Hơn nữa tôi cũng đã lớn rồi lẻ nào
không biết tự chăm sóc mình? Bây giờ ngồi nghỉ lại,lúc đó tôi thật
thông minh.
Tôi
nói: “Cha, cha về đi!” cha nhìn tôi một hồi rồi nói: “Để cha đi mua cho
con ít quýt, con ngồi yên đó, đừng đi đâu”. Tôi nhìn cái hàng rào bên
kia đường ray có mấy người bán hàng rong đứng chờ khách. Đi
được qua bên kia hàng rào phải xuyên qua con đường sắt, tức là phải
nhảy xuống và trèo lên. Thân hình cha hơi lớn nên qua được bên đó quả
thật là không dể. Tôi cũng muốn đi cùng cha, nhưng ông không cho, nói
để mình cha đi được rồi.Tôi ngồi nhìn cha đội cái mũ vãi đen, đôi tất
đen và đôi giày xanh cũ hình dáng khập khểnh như bị tật chạy qua con đường sắt,từ từ cúi xuống. Để
qua được con đường sắt rồi rồi trèo lên đường ray để qua hàng rào bên
kia không dể chút nào. Hai tay cha nắm chặt hàng rào, hai chân đạp lên
vách thành mà trèo lên. Nhìn bộ dạng mập mạp trèo lên một cách cực nhọc
của cha, lúc đó tôi nhìn sau lưng cha mà nước mắt cứ từng giọt chảy dài xuống.Tôi lau khô nước mắt, để
cha khỏi nhìn thấy, cũng sợ người khác nhìn thấy. Tôi nhìn ra ngoài
thấy cha cầm một bao quýt đỏ chạy về phía xe tôi đang ngồi. Lúc chùn
qua con đường sắt, cha vất bao quýt lên trước sau đó từ từ trèo lên rồi
cầm bao quýt chạy đến đường ranh. Tôi nhảy xuống kéo cha lên, tôi và
cha lên xe, Cha đem toàn bộ số quýt để vào giỏ tôi, rồi phủi phủi những
bụi rác trên quần áo, và biểu hiện ra bên ngoài niềm vui như đứa trẻ
gặp mẹ, một lát sau cha nói: “Cha phải về, qua đó nhớ viết thư về”. Tôi
nhìn hình dáng của cha , đi vài bước cha lại quay đầu nhìn tôi nói: “đừng ló đầu ra ngoài ,nguy hiểm”. Đợi
đôi vai của cha khuất dần trong đám người qua lại, không nhìn thấy rồi,
tôi mới ngồi xuống ghế, nuớc mắt chảy dài từ khi nào không biết thấm
vào môi mằn mặn, làm tôi càng thương cha nhiều.
Mấy
năm gần đây, cuộc sống của tôi và cha đều không ổn định, hoàn cảnh gia
đình mỗi ngày mỗi khác. Sau khi tôi đến Bắc Kinh, cha viết cho tôi một
phong thư, trong thư cha nói: “cha không khoẻ lắm ,hai vai đau nhức
khủng khiếp, nên liền viết thư cho con, chắc cũng sắp chết rồi, thời
gian kgông còn bao lâu nữa”. Tôi đọc đến đây, trong những giọt lệ lóng
lánh, tôi lại nhìn thấy hình ảnh đôi vai cha. Chao ôi! Không biết khi
nào tôi mới gặp lại cha .
Như Nguyện dịch