Thưa
thầy! Mọi sự vật đều sợ thời gian. Bởi lớp bụi của thời gian sẽ xóa mờ
đi tất cả. nhưng bản thân thời gian lại sợ những ký ức của con người.
Bởi sự tồn tại của những kỷ niệm vui buồn trong tâm hồn chúng ta là
trường cửu… Vâng! Lớp thời gian càng dày lên bao nhiêu con càng nhớ
nhung nuối tiếc cái thời mà ngày hai buổi đội nắng dầm mưa đến trường
bấy nhiêu. Bao kỷ niệm với thầy cô bè bạn đã in sâu vào tâm trí con.
Đôi khi nỗi nhớ làm con bàng hoàng, như mọi chuyện vừa mới hôm qua thôi
Thầy ạ!
Thầy
ơi! Đêm nay con ngồi viết, Đà Lạt đã ngủ yên trong màn sương dày đặc.
Hoa Ngọc Lan, đầu ngõ tỏa hương thơm ngát. Tiếng vó ngựa lóc cóc giưa
khuya làm con nao lòng nhớ quê hương da diết. Con nhẩm tính thời gian
con xa trường ngót nghét đã mười năm rồi thầy ạ! Mảng thời gian dồn
thành thập kỷ ấy chưa đủ để con quên đi cái mênh mông xanh ngát của
khát vọng quê xa năm nào. Con chưa quên được nơi có mùa quả sai tráu
ngọt đã thấm sâu vào da thịt con. Và nơi ấy, có ngôi trường nhỏ thân
yêu đã hằng ôm ấp tuổi thơ con. Lời thầy cô vẫn còn ấm mãi trái tim
con, đốt cháy lòng con nỗi nhớ. Con chưa một lần quên hình ảnh người
thầy khả kính đã từng nâng bước chúng con vượt qua những lỗ hổng kiến
thức, giúp chúng con đứng vững và bước đi trên con đường đời.
Thưa
Thầy! Thầy còn nhớ con không? Con biết học trò quá nhiều làm sao Thầy
nhớ hết. nhưng con vẫn tin rằng với Thầy, chỉ cần nhắc tên, học lớp
nào, tốt nghiệp năm nào… là Thầy nhớ và nói rõ tính nết từng đứa. Vâng,
Thầy ơi! Con đây, Nguyệt Nhi 12A1-90 đây Thầy ạ! Thầy nhận ra con rồi
phải không? Cái con bé mà ngày xưa Thầy thường bảo rằng: “Nó học giỏi,
chăm ngoan nhưng … mít ướt” ấy mà! Còn chuyện này nữa, dẫu Thầy có quên
con muốn nhắc cho Thầy nhớ…!
Thầy
ơi! Cái hôm mà hơn một nửa lớp tụi con trốn hai tiết toán của Thầy ấy!
Hôm đó tụi con nghe tin Thầy ốm, tưởng rằng Thầy đã không đến lớp. Thế
là tụi con tự cho phép mình nhảy cửa sổ… chuồn! Có ai biết đâu Thầy vẫn
đến lớp đúng giờ và lớp học chỉ còn … mười hai người. Không hiểu sao
ngày thường tụi con đứa nào cũng chăm ngoan là thế, gần thi tốt nghiệp
thì nổi hiện yêu, hiện quỷ trốn học đi … ăn. Thế là 45 phút cuối tuần
ấy, gần 50 “đứa con ngoan đạo” 12A1 phải vòng tay để nghe bài “giảng
kinh” của Thầy. Thằng Tuấn ngoài bên con ngáp dài, nó lẩm bẩm “Sao Thầy
dài hơi quá!”. Con muốn nhéo nó một cái nhưng lại sợ Thầy buồn. Giọng
Thầy hôm ấy buồn lắm, buồn đến nao lòng Thầy ạ ! Bọn con gái đứa nào
cũng ngân ngấn nước mắt. Nỗi hối hận dâng lên trong lòng, chúng con
thấy thương Thầy vô hạn. Con lén nhìn lên ánh mắt đã hằn sâu dấu thời
gian của Thầy hôm ấy lại như ánh đuốc rực sáng soi vào tâm hồn chúng
con. Ánh mắt ấy ấm áp và bao dung đến lạ. Cuối cùng cả lớp cũng thoát
khỏi tâm trạng tội lỗi khi giọng thầy trầm ấm bảo rằng: “Ngày mai chủ
nhật, cả lớp đến nhà Thầy!” Như chỉ chờ có thế, lớp con lại nhốn nháo
cả lên: “Học phạt hả Thầy?” có đứa còn nhõng nhẽo: “Học xong Thầy cho
tụi con hái trái cây nghe Thầy…!” Chúng con đâu biết rằng những lần học
phạt ấy là gánh nặng dồn lên tuổi tác Thầy. Có đôi lần con thấy Thầy
oằn người trên bục giảng vì cơn đau bất chợt. Thầy già rồi, con chạnh
lòng khi hiểu ra điều đó Thầy ơi!
Ngày
biết kết quả một trăm phần trăm lớp chúng con thi đỗ tốt nghiệp, Thầy
mừng vui khôn xiết. Thầy xoa đầu từng đứa và khuyên mỗi đứa một điều.
Thầy hiểu tâm tính từng đứa và khuyên mỗi đứa một điều. Thầy hiểu tâm
tính của chúng con như con ruột cửa Thầy vậy! Thầy ơi, khi chúng con
dần hiểu rằng nhờ những bài “giảng kinh” của Thầy mà chúng con mới nên
người thì tóc Thầy đã thêm nhiều sợi bạc. Và chúng con đã không còn
được ở bên Thầy nữa. chúng con như những cánh chim bay đi tìm tương lai
và thực hiện hoài bão của mình. Riêng con, con được bước đi trên con
đường Thầy đã đi qua. Và đâu đó trên bước đường con đi, con vẫn luôn
nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Thầy mãi dõi theo bước chân của con. Bây
giờ đôi lúc đứng trên bục giảng, nhìn những học sinh thân yêu ham chơi
hơn ham học như tụi con thuở nào, con lại đau đáu nghĩ về Thầy!
Thưa
Thầy! Ngày 20 tháng 11 năm nay cũng như bao năm trước, con chưa về thăm
Thầy được. Xin Thầy thứ lỗi! Con chưa làm được gì ngoài những suy nghĩ
của mình Thầy ạ! Con viết những dòng này thay cho những đóa hồng tươi
thắm nhất, kính dâng Thầy ngày hội, Thầy ơi!
Nguyệt Nhi
(vi tính: CS.Huỳnh Hoa)